Đợt này tết Trung thu sắp đến, tôi cũng mua chút bánh của khách sạn 5 sao để biếu gia đình hai bên. Chồng tôi có chút việc nên tôi tự sắp xếp công việc để sang nhà chồng biếu trước, chỉ là không ngờ lại phát hiện điều choáng váng thế.
Chỉ còn vài tiếng nữa là tôi và chồng sẽ đưa con đi chơi Trung thu. Đây là năm đầu tiên con bé được dự lễ Trung thu ở ngôi trường mới, hứa hẹn rất nhiều tiết mục đặc sắc nên con vui lắm. Tôi còn chuẩn bị cho bé một bộ váy công chúa rất xinh xắn cùng chiếc đèn lồng do chính tay con tự dán. Nhìn con háo hức chờ tới tối mà lòng tôi thì nặng trĩu. Với tôi bây giờ, việc phải đối diện với chồng rồi nói chuyện vui vẻ như không có chuyện gì trước mặt con quả thực khó quá.
Vợ chồng tôi lấy nhau sau gần 2 năm hẹn hò và đến nay cũng đã cưới được 7 năm, có một con gái nhỏ. Chuyện tình của hai đứa trắc trở đến mức tôi chỉ nghĩ những chuyện đó chỉ xuất hiện trên phim. Vậy mà…
Ảnh minh họa.
Tôi là một đứa con gái ở tỉnh lẻ con anh là trai Thủ đô. Chúng tôi quen nhau khi cả hai làm chung một tòa nhà nhưng khác công ty. Sở hữu vẻ ngoài dễ nhìn, gia đình cũng không phải không có điều kiện, tôi luôn tự tin vào bản thân mình nhưng không ngờ lại gặp phải cú sốc quá lớn khi về ra mắt nhà bạn trai.
Lần đầu gặp mặt, sau này tôi mới biết là do anh bất ngờ đưa tôi về chứ không phải do bố mẹ anh nói. Mẹ anh lúc chỉ mới nghe anh kể sơ qua về tôi thôi đã gạt đi đây đẩy rồi bảo có chết cũng không chấp nhận người con dâu này.
Tôi cũng là đứa có lòng tự trọng chứ, thế nhưng ngày ấy đang đắm chìm trong tình yêu, hơn nữa nhiều bạn bè tôi cũng bảo mình lấy chồng chứ có lấy mẹ chồng đâu. Hơn nữa trên bạn trai tôi còn có một người anh, khả năng phải chung sống cùng mẹ chồng cũng là ít. Quan trọng nhất anh lại rất yêu thương, chiều chuộng tôi. Cuối cùng vượt qua tất cả, chúng tôi đã kết hôn cùng nhau.
Đã không ưa nhau thì chớ, kết hôn xong bọn tôi lại phải ở cùng nhà chồng. Bố chồng tôi thì xuất phát từ một mong muốn rất tốt đẹp là tạo điều kiện cho hai mẹ con hiểu nhau hơn nhưng tôi nghe xong chỉ muốn khóc. Điều tốt đẹp nhất với tôi bây giờ chỉ là tách ra, càng hạn chế khả năng gây xích mích với mẹ chồng thì càng tốt.
Mọi chuyện sau đó thật đúng với những gì tôi tưởng tượng. Không khí trong nhà trở nên nặng nề, khó hiểu vô cùng khi mẹ chồng luôn khó chịu, không hài lòng với những gì tôi làm. Mà lý do bà ghét tôi thì càng nghe càng không thể nào hiểu nổi.
Chồng tôi kể trước khi lấy bố, mẹ chồng tôi có một mối tình vô cùng sâu đậm với một người đàn ông. Thậm chí hai gia đình đã qua lại với nhau và tính ngày cưới xin. Thế nhưng rồi tất cả đổ bể khi người đàn ông kia nói trót làm một cô gái có bầu. Họ đã cưới nhau ngay sau đó chỉ một tuần, để lại mẹ chồng tôi cùng cơn sốc. Và người đàn ông cùng “tiểu tam” kia chính là đồng hương của tôi. Từ ngày đó, bà đem lòng ghét tất cả những người ở vùng đất đó.
Chưa kể bà còn luôn tự hào về con trai mình và cho rằng một cô gái Thủ đô kiều diễm, con nhà gia giáo thì mới xứng với anh. Mà tôi thì lại không hề giống những gì bà tưởng tượng, đã cùng quê với kẻ thù lại còn là con nhà kinh doanh, theo bà thì là “không có học”.
Sau một thời gian, bố chồng tôi đã phải quyết cho vợ chồng tôi ra ở riêng. Ông nói không muốn tình hình trở nên căng thẳng còn tôi thì nghĩ lý do nhiều hơn vậy. Chuyện là do chồng tôi dính phải phốt lớn ở công ty và quyết định ra cùng bạn mở công ty riêng, điều này khiến mẹ chồng tôi muốn “sôi máu”. Bà nói không chấp nhận một đứa “con buôn” trong nhà, khi nghe điều này tôi như bị nhận một cú tát.
Vợ chồng tôi ra ở riêng. Anh nghỉ việc ở kia, tôi ủng hộ vì với tôi, cơ quan phải là gia đình thứ hai của mình vì đó là nơi hàng ngày ta dành những hơn 10 tiếng đồng hồ để ở cạnh. Nếu cảm thấy đến cơ quan luôn là áp lực, hãy nghỉ việc và sang một nơi nào đó khiến anh ấy có cảm xúc muốn làm việc.
Quãng thời gian đầu thực sự khó khăn vô cùng khi mọi thứ đều quá mới mẻ. Bố mẹ chồng tôi dĩ nhiên không giúp đỡ một đồng nào, tất cả tiền nong đều do bố mẹ đẻ tôi đưa ra giúp cả. Tôi còn nhớ có lần nhìn chồng đỏ hoe mắt rồi đấm tay vào tường đầy bất lực lúc công việc gặp thất bại liên miên. Song ông trời không phụ lòng người, sau gần 4 năm, chúng tôi đã tự tay gây dựng được một cuộc sống mà không cần sự trợ giúp của ai, một ngôi nhà mặt phố 80m vuông, hai chiếc ô tô và một cuộc sống không cần lo lắng quá vì tiền.
Công việc kinh doanh thuận lợi, chúng tôi đã trả lại được tất cả những khoản vay trước đó, cả khoản bố mẹ tôi giúp đỡ. Tôi cũng mua sắm nhiều cho bố mẹ mình vì ai có lẽ cũng hiểu, tất cả những điều chúng tôi có hôm nay đều là nhờ bố mẹ cả.
Đợt này tết Trung thu sắp đến, tôi cũng mua chút bánh của khách sạn 5 sao để biếu gia đình hai bên. Chồng tôi có chút việc nên tôi tự sắp xếp công việc để sang nhà chồng biếu trước, chỉ là không ngờ lại phát hiện điều choáng váng thế.
Ảnh minh họa.
Hôm đó khi tôi đang ngồi uống nước với bố mẹ chồng thì đứa cháu chồng ở trong phòng chạy ra. Thằng bé năm nay mới gần 4 tuổi và rất đáng yêu. Vừa nhìn thấy tôi, thằng bé liền nhõng nhẽo:
“Thím ơi! Sao Thím mua ô tô cho ông mà không mua cho Bi. Bi đi học ngoan mà!”.
Bố mẹ chồng tôi tái mặt đi sau câu nói đó. Tôi cố coi như không nghe thấy gì, nói chuyện thêm một lúc rồi xin phép về sớm. Trước đó có lần chồng tôi nói bố anh muốn mua ô tô, tôi cũng đồng ý chuyện biếu bố mẹ 50 triệu nhưng không ngờ được hóa ra tất cả số tiền mua ô tô đó đều là chồng tôi dấm dúi mang sang cả.
Lúc chúng tôi khó khăn, mẹ anh không màng một lời giúp đỡ chứ chẳng nói đến đồng nào, giờ khi chúng tôi có chút của lại nịnh nọt chồng tôi để bòn tiền. Điều này thật quá nực cười.